Hotline:
Banner
Tin Nóng

Chiếc ghế gỗ

10 Tháng Bảy 2016 1:15:53 CH

Cậu và tôi cùng nhau lớn lên, cùng nhau tắm dưới những cơn mưa rào của mùa hè, cùng nhau bị ba mẹ mắng, cùng nhau ngủ. Có thể nói, đó là những kỉ niệm đẹp nhất đối với tôi.

Thời gian luôn luân chuyển theo đúng quỹ đạo của nó, dòng đời và cuộc sống vỗn dĩ bất thường, Chỉ vừa đó thôi, tôi và cậu chỉ vừa chơi,học bài cùng nhau thôi nhưng hiện tại thì sao? Mỗi đứa một miền khác nhau. Cậu miền Bắc, tôi miền Trung

Hôm nay là sinh nhật tròn 14 tuổi của tôi, tôi lặng lẽ ra khu vườn hoa dại, nơi có chiếc ghế gỗ của tôi và cậu, nơi có rất nhiều kỉ niệm giữa tôi và cậu, nơi chỉ có mình tôi và cậu. Nhưng giờ đây sao chỉ mình tôi cô đơn vậy nè? Chỉ mình tôi lạc lõng giữa không gian rộng lớn, bao la thế? Còn cậu thì đang ở đâu, đang làm gì? Cậu có đang nghĩ về tôi như tôi đang nghĩ về cậu hay không? Hay là cậu dường như đã quên tôi mất rồi.

Chiếc ghế gỗ vẫn còn đấy, tôi ở đây nhưng cậu ở đâu?Cảnh còn người mất. Từng chiếc lá tre cứ thế rơi xuống mặt ghế sao nó giống như tình bạn của tôi và cậu thế. Lấy tay nhặt từng chiếc lá lên, tôi ngồi xuống, nhìn sang khoảng trống bên cạnh tôi, cứ ngỡ là cậu, là cậu đang trò chuyện với tôi. Tôi nhớ cậu đã từng tâm sự với tôi khi bị mẹ mắng, khi ba đi công tác xa. Và mỗi lần như vậy tôi thường bảo cậu là phiền phức. Nhưng giờ sao tôi lại ao ước, thàm khát cái phền phức ấy của cậu đến lạ lùng.

Tại chiếc gỗ này cậu đã từng nói mỗi năm sinh nhật tôi, ở nơi này cậu sẽ dành cho tôi những món quà thật bất ngờ mà. Nhưng sao tôi cứ chờ đợi mãi, chờ mãi mà không thấy. Tôi chỉ thấy những chiếc lá cứ rơi rơi, những làn gió mát lạnh cứ thổi. Chiếc ghế vẫn vậy, nó cứ im lặng. Hay là phải chăng nó đang buồn? Bất chợt, những dòng nước mắt của tôi cứ thế tuôn ra, đau lắm, lòng tôi đau lắm cậu biết không?

Bên kia là cây cam mà tôi và cậu đã trồng cách đây 3 năm, giờ nó cũng đã lớn rồi, đã có quả rồi. Nhưng mãi mà nó chưa chín. Hay là nó cũng đang chờ đợi cậu như tôi?

Những chú chim cứ thế mà hót, bản nhạc của buổi sáng tinh sương đã cất lên. Tôi chỉ biết nhắm mắt lắng nghe, từng làn gió nhè nhẹ cứ thổi, từng chiếc lá rơi trên đỉnh đầu.Mặc cho nước mắt chảy mãi không ngừng. Mặc cho cõi lòng đang tê tái, đau rát,rỉ máu

Cậu cứ vậy, càng nhớ tới tôi lại càng đau. Cứ như chậu hoa xương rồng tôi càng dữ thì lại càng đau bởi nhưng chiếc gai nhọn kia. Thôi! Đành quên cậu đi vậy, đành cho cậu giống như cánh hoa Bồ công anh cứ thế bay mãi, đành cho cậu như hạt cát cứ thế bay vào không gian. Đành cho cậu ra khỏi lòng tôi.....Tạm biệt một tình bạn, một tình yêu đầu đời.

 

 

theo truyenngan.com.vn

  • Thích và chia sẻ bài viết :

Bình luân