Như bao đứa trẻ khác tôi cũng có một gia đình tràn trề hạnh phúc. Trong mái ấm đó luôn vọng ra những tiếng cười hồn nhiên trong sáng, và cũng chính mái ấm đó đã giúp tôi cảm nhận được vị của tình thương.
Ba tôi là cán bộ ở bộ đội biên phòng. Ba tôi đi suốt thỉnh thoảng mới về thăm nhà một chuyến, ba thương tôi lắm vì tôi là con gái 'rượu' của ba mà. Vì ba đi suốt nên lúc nào tôi cũng cảm thấy thiếu thốn tình thương, cứ mỗi đợt ba về nghỉ phép là tôi lại được dịp nũng nịu. Hồi đó ba vẫn thường bón từng thìa cơm cho tôi ăn, tới ngày quốc tế thiếu nhi ba vẫn thường gửi quà về cho tôi. Ba vẫn thường hay kể với tôi chuyện ở đơn vị, kể với tôi về những đồng nghiệp của ba, kể chuyện ngày xưa ba yêu mẹ như thế nào. . . cứ ngỡ rằng tôi là người hạnh phúc nhất thế gian vì có một người ba tuyệt vời như thế. . . tôi tự hào về ba lắm. Nhưng có ai ngờ năm tôi 10 tuổi một biến cố lớn đã xảy ra với gia đình của chúng tôi, tai nạn đã cướp mất ba tôi. Khi nhận được tin báo tôi không tin vào sự thật, cứ tự lừa dối bản thân rằng đây chỉ là mơ thôi, nhưng rồi tôi cũng phải đối diện với sự thật đó. Tôi trách ông trời tại sao lại cướp đi người ba tuyệt vời của tôi. Tôi còn chưa kịp nói rằng 'Ba ơi con yêu ba nhiều lắm'. Rồi đây, ai sẽ dạy dỗ, chăm lo khi tôi chập chững bước vào đời, ai sẽ nâng đỡ chở che khi tôi vấp ngã, ai sẽ hướng tôi đến một tương lai tươi sáng...những suy nghĩ đó cứ hiện hữu mãi trong tâm trí của tôi.
Cuộc sống của gia đình tôi cũng bắt đầu khốn khó từ lúc đó, trước mắt là nỗi lo về cơm-áo-gạo-tiền, một mình mẹ đã phải gánh vác vai trò của cả hai đấng sinh thành, một mình mẹ đã phải lặn lội bươn chải giữa chợ đời để kiếm tiền nuôi tôi và cả hai người anh còn đang học đại học nữa. Dường như mẹ muốn bù đắp thật nhiều vào chỗ trống trong chúng tôi so với những đứa trẻ khác. Tuổi thơ của tôi đã được mẹ vun đắp bởi những chuỗi ngày hy sinh vất vả, bởi những đêm thao thức toan tính cho cuộc mưu sinh. Còn mẹ người đã lắng tất cả nỗi đau riêng để chiu chắt tình yêu thương cho chúng tôi, mẹ đã đánh đổi tất cả bình yên hạnh phúc của chúng tôi bằng những sóng gió trắc trở của cuộc đời mẹ. Và cũng chính biến cố đó đã giúp cho tôi trưởng thành hơn cả trong suy nghĩ và hành động. Một ngày nào đó tôi sẽ lớn, tôi sẽ nói thật nhiều, thật nhiều với mẹ những điều tôi suy nghĩ những tâm niệm hôm nay. Song tôi vẫn hiểu rằng dù có làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể bù đắp hết những gì mẹ đã làm cho chúng tôi ngày hôm nay. Và tôi phải lớn nhanh lớn thật nhanh để kịp làm tất cả những gì có thể như những gì mẹ đã làm cho tôi.
Và quả thực ông trời không lấy đi tất cả của ai hết. Tôi mất ba nhưng bù lại tôi nhận được tình yêu thương bao la vô bờ bến của mẹ. Và thời gian thấm thoát cũng trôi đi thật nhanh những tháng ngày khó khăn cũng đã đi qua. Con mẹ giờ đã trưởng thành cũng là kĩ sư bác sĩ rồi, sự thành công đó chính là nhờ sự hy sinh đến quên mình trong trái tim mẹ tôi.
Xin thời gian hãy trôi thật chậm thật khẽ để tôi làm mẹ vui lòng nhiều hơn, được sống trong tình yêu thương của mẹ nhiều hơn. Nhưng tôi tin dù thế nào đi chăng nữa thì ba-mẹ vẫn còn mãi trong tôi, họ vẫn là điểm tựa, vẫn chở che, vẫn chắp cho chúng tôi đôi cánh ước mơ để tiếp bước trên chặng đường đời. Con cảm ơn mẹ nhiều lắm mẹ ơi...!
Tuy là muộn màng nhưng chị gió ơi!Nhờ chị nhắn gửi với ba em trên thiên đàng rằng:Ba ơi!con yêu ba nhiều lắm...
17:14 05-09-2017
15:17 22-08-2017
14:11 16-01-2018
13:16 17-07-2016
11:11 18-12-2017
Bình luân