Hotline:
Banner
Tin Nóng

Đàn bà “nhẹ dạ”

26 Tháng Năm 2016 9:22:34 SA

Má vẫn thường nói với tôi, đàn bà rất nhẹ dạ, dễ mềm lòng, chồng gây ra chuyện tày trời gì cũng tha thứ được. 

Trước giải phóng, vì công việc của ba chồng tôi, nên ba má di cư từ Bắc vào Nam. Ba làm giám đốc công ty xăng dầu, tính tình lại rất đào hoa khiến má nhiều phen lao đao khốn khổ vì hờn ghen. Má ghen nhưng vẫn cắn răng nhẫn nhịn, không dám làm lớn chuyện.

Năm đó, chị Hai mới hai tuổi, chị Ba vừa thôi nôi, ba dắt về nhà một cô bồ trẻ măng với cái bụng đã tròn lùm. Đau xót là ba có trong tay bức thư của bà nội từ Bắc gửi vào, đồng ý cho ba cưới vợ nhỏ vì má không sinh được con trai. Ba vin vào cớ đó, bắt má lột vòng vàng bà nội từng đi cưới má, đeo cho cô ta. Má chết lịm trong lòng. Nhìn chị Hai và chị Ba còn thơ dại, má tự dỗ mình phải gượng dậy. Vòng vàng thôi mà, mất rồi sẽ có lại, bình yên cho các con của má thì không thể mất.

Trước giờ, mỗi tháng ba chỉ đưa má đủ tiền chợ. Để đủ tiền chi dùng trăm thứ linh tinh, má phải ra chợ bán rau quả. Ba giận lắm, nói má làm mất mặt. Vợ của giám đốc mà phải đi bán rau, má tủi lắm nhưng còn biết làm cách nào.

“Em Ba” về nhà hôm trước, hôm sau đã ra chợ. Nhìn sạp hàng lèo tèo của má, em Ba chưng hửng, ngoe nguẩy đi về. Mua bán tiền lời không bao nhiêu, nhưng từ ngày có thêm em Ba, má phải nhín ít tiền mua thêm thịt cá, mấy thứ đồ chua cho em Ba đang bầu bì. Em Ba đâu có biết ông chồng vừa giành được ra ngoài thì hào hoa phong nhã, về nhà lại bủn xỉn với vợ con. Em Ba cả ngày nằm vùi, có lúc gào khóc, cãi vã với ba um nhà. Má can ngăn, động viên em Ba ráng giữ gìn sức khỏe.

Không phải má không biết ghen. Má nghĩ cô ta giành được ba cũng chẳng được gì, cũng là nạn nhân đáng thương như má vậy thôi.

Một bữa, em Ba nắm tay má rưng rưng: “Em làm khổ chị rồi. Tại em đui mù nên mới nhìn lầm ảnh”. Má và em Ba ôm nhau khóc. Hôm sau, em Ba đi biệt. Má chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm kiếm. Ba thản nhiên: “Nó chán thì cứ đi, bà tìm làm gì”.

Cũng là phận đàn bà, cô ta lại bụng mang dạ chửa, sao má bỏ mặc cho đành. Má vẫn thường xót xa khi nhắc đến đứa con lưu lạc của ba. Má đoán giờ chắc nó đã con cái đùm đề, không biết sướng khổ thế nào! Bao nhiêu năm qua, chưa chắc ba nhớ từng có một đứa con rơi, nhưng má chưa bao giờ quên, chưa bao giờ thôi ray rứt. Má vẫn luôn nguyện cầu để đứa con lưu lạc của ba được bình yên lớn lên...

Mấy năm sau, má sinh được chồng tôi bây giờ, rồi tới thằng Út. Con đông, má càng phải tất bật lo kiếm tiền. Ba chưa từng hỏi má chuyện thiếu đủ, cũng chẳng mó tay phụ má mua bán.

Má đoán ba lại dùng tiền bao nhân tình. Nhiều người thương, chỉ chỗ “ổ nhền nhện” của ba. Má tìm tới, thấy cô ta đang bế con. Đứa bé chừng hai tháng. Ba đang ngồi bên cạnh cầm bình sữa. Má uất quá, nhìn tới nhìn lui rồi giật phắt bình sữa ném xuống đất, uất ức đi về. Má hiền quá, hiền tới mức đi đánh ghen người ta mà lại sợ làm người ta đau...

Số phận khốn khổ vẫn còn đùa cợt với má. Công ty phát hiện ba lạm dụng công quỹ nên phải đi tù. Ba đối với má lạnh như băng, nhưng má trước sau vẫn cư xử với ba trọn vẹn nghĩa tình. Lúc vào tù thăm ba, thấy ba gầy rạc, má thương quá, thất thần tới mức ngồi bẹp ở cổng nhà tù không bước nổi.

Cô nhân tình “Út” của ba đi qua chỗ má, khoe chiếc đồng hồ Thụy Sĩ ba thường đeo, nói ba mới tặng lại để cô ta bán lấy tiền làm vốn. Trời vần vũ rồi mưa trút xuống ào ào, má vẫn ngồi chết lặng. Nỗi đau của má, chẳng mưa gió nào gội rửa cho được!

Khi tôi về làm dâu má, ba đã là một ông già hom hem, đi đứng không vững. Má vẫn ngày ngày dịu dàng với ba: “Canh có vừa miệng không ông?”, “Mai ông muốn ăn gì?”...Tôi nghĩ bao nhiêu năm qua, má chưa từng oán giận ba, hay những buồn thương uất hận ấy, với má, nhẹ tênh như bông trắng?

Từ ngày ba qua đời, mỗi sáng má mua đồ ăn về, đặt lên bàn thờ, nhỏ nhẹ nói với ba “ăn sáng đi ông”. Giọng má dịu dàng như thể đó là người chồng mẫu mực, từng cho má một cuộc hôn nhân hạnh phúc...

Những việc má chồng tôi đã làm khiến tôi vừa phục vừa xót xa thương. Má vẫn thường nói với tôi, đàn bà rất nhẹ dạ, dễ mềm lòng, chồng gây ra chuyện tày trời gì cũng tha thứ được. Tôi biết, không phải má nhẹ dạ, chỉ là tình thương và lòng bao dung của má quá lớn. Một người vợ, người mẹ như má chồng tôi, chắc chỉ có một trên đời.

Nước mắt đã không còn rơi nữa, má tôi giờ đã được sống thanh thản, an vui trong tuổi xế chiều

 

 

 

Theo tamnhin.net/Tuoitre

  • Thích và chia sẻ bài viết :

Bình luân